biệt thự mê tình

Hiện nay, mẫu biệt thự nhà vườn đang chiếm được cảm tình của rất nhiều người. Nhờ vào kết cấu riêng biệt, biệt thự sân vườn khiến cho gia chủ vô cùng thỏa mãn khi sở hữu cho mình một thiết kế như vậy. Biệt thự 2 tầng kiểu Pháp tại Hải Phòng NDBT2T42. Nằm trong tổ hợp khuôn viên 5000m2, căn biệt thự không quá đồ sộ nhưng lại thu hút ánh nhìn với vẻ đẹp trang nhã, tinh tế mà không làm mất đi sự sang trọng, đẳng cấp vốn có của biệt thự 2 tầng mang phong cách cổ điển. Đọc truyện Biệt Thự Mê Tình full: Truyện Biệt Thự Mê Tình xoay quanh một tác gia vì muốn xuất bản cuốn tiểu thuyết ngôn tình full của mình mà từ bỏ công việc tốt, bạn gái cũng vì thế mà ly khai vì không muốn sống chung cả đời với một.. Công trình: Thiết kế biệt thự vườn 2 tầng mái Nhật – anh Tường, An Phú, Mỹ Đức, Hà Nội. Biệt thự song lập anh Duẩn, anh Thuận – Khoái Châu, Hưng yên – Phong cách Nhật Bản sang trọng, hiện đại. Biệt thự vườn 2 tầng anh Thắng, Tiên Lữ, Hưng Yên với sự kết hợp Biệt thự 1 tầng có thiết kế được phong cách tân cổ điển không?Biệt thự 1 tầng có thiết kế được phong cách tân cổ điển không? Nếu đây là câu model cincin yang cocok untuk jari gemuk. Biệt thự mê tình – Mạn Quang Tác giả Mạn Quang Thể loại Nhất thự nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HE Editor Phong Nguyệt Beta Dưa_chan Con mẹ nó!” Ta hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N ta bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của ta, mà giờ ta sắp táng gia bại sản đến nơi. Ta vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà ly khai ta. Nguyên do là nàng không muốn cùng tên “Ảo tưởng gia” ta chung sống cả đời. Dù thế ta vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của ta duy trì bằng “kết hôn phí” lúc trước ta tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị ta hao phí không ít, giờ ta đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường. Túi tiền chỉ còn hơn trăm đồng, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can! Ta suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng ta ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì ta không đưa tiền thuê mà đuổi ta ra khỏi cửa. “Cừu Đức * Dương tiên sinh, có người tìm ngươi!” Ta vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu ta lại. “A?” Làm ta giật cả mình, ta tưởng nàng định hướng ta đòi tiền nhà chứ! “Ta biết rồi. Cám ơn ngươi, Tư Thông thái thái.” Năm 80 cha mẹ ta đến nước Mĩ, trở thành dân di cư từ Trung Quốc. Ta tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, ta bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không thạo. Cho nên, ta ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị ta làm bất hòa. “Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng ta. “Ta là luật sư Tát Đắc Lạp”. Hắn hữu nghị bắt tay ta. “Hân hạnh!” Ta không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ. “Ước Hàn * Dương tiên sinh vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Tát Đắc Lạp hảo tâm giải thích cho ta hiểu. Kỳ thật người tên Ước Hàn ta thật sự một chút cũng không biết. “Vậy có chuyện gì?” Không phải vì ta vô cảm mà bởi vì người kia đối ta không quen. “Hắn có để lại cho ngươi một phần di sản!” Trong lúc luật sư Tát Đắc Lạp nói đến di sản, ta đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm ta nhất thời đối hắn sinh hảo cảm. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, ta sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.” Tự nhiên ta thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt ta nhưng lại để ta dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Tát Đắc Lạp đi rồi ta vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối ta chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho ta cái gì. Mà chủ nhà thái thái tựa hồ cũng biết ta được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi ta đi. *** Ta dựa theo địa chỉ của luật sư Tát Đắc Lạp cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là ta quen biết, trừ bỏ luật sư Tát Đắc Lạp là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ. Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc. “Ta đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của ta.” Luật sư Tát Đắc Lạp bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc”Đứa con cả Thomas * Dương được…” Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, ta dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của ta. “Cháu họ của ta Cừu Đức * Dương, ta để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho hắn. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của hắn sẽ kế thừa.” Rốt cục của ta ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia. “Vạn tuế!” Lòng ta vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a! Thẳng đến lúc ta tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Tát Đắc Lạp ta mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng ta vẫy vẫy tay a. Ta cưỡi trên cái “Lão xe tăng” của ta vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của ta. “Dương tiên sinh, ngươi đi à?” Chủ nhà Tư Thông thái thái thấy ta đang lên xe thì đến chào ta. “Đúng vậy, Tư Thông thái thái. ta phải rời khỏi nơi này!” Nói xong ta leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp. Kỳ thật Tư Thông thái thái cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biến thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi ta biết ta có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây. Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của ta. Khi ta tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi. “Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một hoa viên cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn hoa viên nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến ta phải giật mình. Ta dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc. Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, ta theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi. Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà ta hồi bé mơ ước. Ta mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt, dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ. Tùy tiện ra hoa viên kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, ta cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ. Cảm giác này từ khi ta bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi tỉnh dậy, ta cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ ta dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế ta lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đến lúc quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Ta lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình. Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Ta rất thích tòa biệt thự này nên không nghĩ sẽ bán nó. Nhưng ta không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng chi bằng ta cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới ta đang ở lầu hai. Lát sau, tạm thời để chuyện tiểu thuyết của mình sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên ta treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo ta đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi làm xong việc thì trời đã tối. Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như ta mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất. Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của ta, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của ta giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của ta không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Ta phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả. Ta trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Ta tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút. “Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy. Chúng ta là vợ chồng Ước Hàn Tốn, chúng ta từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng. “Đúng vậy, mời vào!” Ta dẫn đôi vợ chồng Ước Hàn Tốn đi nhìn phòng ở. “Phòng như thế này ta thực vừa lòng, khống biết tiền thuê là bao nhiêu?” Ước Hàn Tốn thái thái hỏi ta. “Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của ta. “Đắt quá vậy!” Ước Hàn Tốn tiên sinh lập tực phản đối nói”Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!” “Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Ta không thể bỏ qua lời đó của hắn. 123...24Tiếp Biệt thự mê tình – Mạn Quang Phiên ngoại Trung Tới 11 giờ ta mới được ngồi vào máy nên làm xong muộn quá. Mọi người thông cảm nha 😀 Tin đồn nhảm ở đâu cũng có, dù là trong bệnh viện, nơi mà người ta luôn phải giành giật sự sống từ tay thần chết cũng không phải ngoại lệ. Truyền thuyết về người bệnh bí ẩn kia nghe mà rợn cả người. Mỗi ngày bệnh viện đều phải ngăn cản sự quấy nhiễu của bên ngoài, nhất là đám phóng viên lũ lượt kéo tới. Một là quý tộc Anh quốc và cũng là ông trùm – Đồ Tư Thản Đặc * Bố Lai Nhĩ * Phùng * Đức La, một lại là tiểu thuyết gia trẻ nổi tiếng, đầy hứa hẹn – Cừu Đức * Dương. Quan hệ giữa họ lúc đó không chỉ vô cùng ám muội, mà bọn họ còn bị cuốn vào một vụ cảnh sát bắt cóc con tin, cố ý đả thương rồi sau đó tự sát. Mỗi một vụ trong đó cũng đã đủ để cánh nhà báo nháo thành một đoàn, huống chi tất cả đều xảy ra cùng một lúc. Nếu không nhờ gia thế khổng lồ sau lưng Đồ Tư Thản Đặc, chuyện này đủ khả năng chấn động toàn nước Mĩ, vụ án này hẳn sẽ giành được vị trí đầu tiên trên các tờ báo lớn. “Sao vậy?” Đa Đức tay cầm một ly cà phê đi về phía ta, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ân cần. “Không có gì!” Ta bóp nhẹ chỗ mày đang nhíu lại, giải tỏa cảm giác mệt nhọc cùng phiền toái. “Cừu Đức * Dương thế nào rồi?” Khi ta biết cậu người Hoa xinh đẹp kia chính là Cừu Đức * Dương, hơn nữa lại vừa khéo, Đa Đức chính là bác sĩ chăm sóc cho cậu ta, liền mau chóng muốn biết tình trạng của cậu ấy. “A? Thế nào a? Bác sĩ Sa Luân vừa vĩ đại vừa lãnh khốc của chúng ta từ lúc nào lại biết quan tâm đến bệnh nhân vậy?” Giọng nói có chút châm biếm – điểm này cũng chính là lý do ta không muốn hỏi hắn. “Ta chỉ là tò mò thôi!” Ta hướng hắn trừng mắt. “Cậu ta vẫn đi được! Vị cảnh sát kia cũng quá tàn nhẫn đi, cứ vậy đem mắt cá chân cậu ta đánh gãy. Hơn nữa cả trên người lẫn trên mặt đều phủ đầy vết thương, vô cùng thê thảm.” Nói xong, tính thương người của Đa Đức bắt đầu nổi lên, đôi mắt màu lam dần dần đỏ lên đầy lửa giận. “Là vậy a!” Trong đầu ta thoáng hiện bóng dáng một người mỗi ngày đều chống nạng, đi tập tễnh đến phòng chăm sóc đặc biệt, lẳng lặng đứng nhìn Đồ Tư Thản Đặc. Không nói một lời, càng không có đáp trả, cứ lặng yên chờ đợi một ngày kỳ tích xuất hiện. “Sa Luân, ngươi không sao chứ?” Lại là ánh mắt khiến ta phải chói mắt kia, tràn ngập lo lắng cùng một tia khác thường mà đó giờ chưa một lần lảng tránh khỏi ta. “A, ngươi giúp ta nói với cậu ấy, buổi tối ta sẽ sắp xếp cho cậu ấy gặp Đồ Tư Thản Đặc.” Ta đột nhiên muốn thực hiện lời hứa mà lúc trước đồng ý với Dương, muốn để cậu ấy có thể nhìn Đồ Tư Thản Đặc trước sau vẫn ngủ say. “Được thôi.” Đa Đức cười hùa theo. “Ta đi trước!” Uống một ngụm cà phê trong tách của mình, ta mặc áo blouse trắng vào rồi rời khỏi phòng nghỉ. Lại một lần nữa ta hèn nhát chạy trốn, nhưng phía sau ánh mắt nóng rực vẫn một mực nhìn theo bóng lưng ta rời đi, cho đến khi biến mất nơi cuối hành lang. *** Đêm đã khuya nhưng trong bệnh viện đèn vẫn sáng trưng. Công việc của ta vẫn như cũ. Chậm rãi đi trên dãy hành lang dài. Hôm nay ban đêm ở bệnh viện đặc biệt im ắng, ngọn đèn sáng choang có hơi chút làm cho người ta mờ mắt. Trước mặt vẫn là cảnh tượng quen thuộc. Bóng lưng màu trắng tựa như bạch ngọc được khảm lên tấm kính lớn. “Bác sĩ!” Thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp giống như tiếng đàn violoncello được tấu lên thực dễ nghe. Những vết máu tụ trên mặt cũng dần dần nhạt bớt, chỉ còn lại những dấu hồng nhợt nhạt, nhưng duy chỉ đôi mắt sâu tựa hồ kia vẫn thủy chung mông lung đầy mê hoặc một tầng bóng mờ mà chân thành. Ta hướng cậu ta vẫy vẫy tay, ý bảo cậu cùng ta đi vào. “Vào đi!” Ta đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, tiếng cửa nặng nề tựa như sông ngân cản trở cặp tình nhân gặp nhau, ta thấp giọng gọi cậu. Cậu chống nạng, từng bước một đi về phía ta. Cánh tay thon dài dường như không chống đỡ nổi trọng lực toàn thân mà hơi hơi run rẩy. Là vì xúc động hay vì bi thương? Ta đứng trước giường bệnh đợi, nhìn cậu bởi vì hưng phấn mà đôi môi lạnh run cùng đôi mắt dưới ngọn đèn mờ mịt lại sáng lên như những ngôi sao, tựa như mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ kia. Cậu khó khăn đi tới đầu giường,tầm mắt trước sau vẫn luôn đặt trên thân thể người nằm trên giường, chưa từng rời khỏi. “Tôi có thể chạm vào hắn không?” Vẻ mặt khẩn cầu ấy khiến người ta không thể cự tuyệt. “Ân, có thể. Có điều phải cẩn thận cái ống trên người ngài ấy.” Ta gật gật đầu, thuận tiện nhắc nhở một câu. Ngón tay mảnh khảnh xoa lên hai má Đồ Tư Thản Đặc, dùng lòng bàn tay mà nhẹ nhàng dao động, là vuốt ve mà cũng như đang nâng niu một thứ đồ dễ vỡ. Bốn phía đều yên lặng, chỉ có tiếng “đô đô” từ mấy thiết bị xung quanh. Ngón tay theo hai má vuốt xuống dưới cằm, sau đó lại xoa lên cái trán rộng của người kia, lướt qua hai hàng lông mi, lại tiếp tục vuốt ve chơi đùa với đôi mắt vẫn nhắm từ đầu. Lúc này ngón tay dừng lại, dường như hắn hy vọng mí mắt của người kia cảm nhận được sẽ mở lên, canh chừng tâm hồn ngủ say của cậu như trước kia. “Vì cái gì ngươi còn không tỉnh lại đi?” Cậu thì thào chất vấn, thanh âm rên rỉ nhuốm phần chua xót. Ngón tay lướt qua sống mũi cao thẳng của người kia, quét nhẹ lên đôi môi không chút huyết sắc. “Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không để ta lại một mình………….” Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào lại không thể ra tiếng, tiếng nức nở bi thương làm lòng người phải đau xót. “Đồ Tư Thản Đặc…….” Cậu thì thầm gọi tên anh ta, cho dù anh ta không thể nghe, cho dù anh ta không thể thấy, cho dù anh ta không thể tỉnh lại. “Ta nói rồi. Nếu ngươi chết, cho dù phải xuống địa ngục ta cũng sẽ lôi kéo ngươi……..” Cậu vẫn thì thào tự nói. Đôi vai gầy yếu run rẩy, tựa như chiếc lá rụng trước gió thu. “Không được bỏ lại ta……… một mình!” Dương khóc. Không phải kiểu khóc thút thít, cũng không phải khóc kêu, chỉ có những giọt lệ rơi xuống, nhưng so với tất cả tiếng khóc lại bi ai hơn bội phần. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, giống như thủy tinh vừa sáng vừa trong ngần, rơi xuống gương mặt Đồ Tư Thản Đặc, rơi xuống khăn trải giường, nổi lên những vầng nước xinh đẹp – một vẻ đẹp đầy thê lương. “Loảng xoảng lang ~” nạng chống rơi xuống đất, vang lên tiếng động lanh lảnh. Hai tay Dương che đi mặt mình, chậm rãi tới gần Đồ Tư Thản Đặc. “Ta……. yêu……… ngươi……..” Dương cúi xuống, ngón tay trắng nõn dị thường lại xoa lên môi Đồ Tư Thản Đặc, dao động, si mê nhớ kỹ lời thề tựa như chú ngữ. “Ta chưa từng yêu như yêu ngươi bây giờ.” Tình cảm như xé rách tâm can khiến người ta phải đau lòng. Đôi môi đỏ tươi tựa cánh hoa của cậu nhẹ đặt lên khóe miệng người kia. “Tỉnh lại mau đi!” Cậu kề sát bên tai Đồ Tư Thản Đặc. “Ta sẽ không để ngươi ngủ lâu quá đâu.” Trong lòng dường như bị dao cắt. Không khí bi thương lan tỏa khắp phòng khiến ta có chút hít thở không thông, đau đớn xuyên vào cốt tủy làm cho ta mờ mắt, nước mắt hòa vào tấm ra giường làm người ta không thể nắm bắt – giống như vận mệnh không thể đoán biết. Ta không biết bọn ta rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt như thế nào. Ta chỉ biết ta đã đỡ Cừu Đức * Dương về tới phòng bệnh của cậu. Nhưng những giọt nước mắt trong suốt lại khắc sâu trong tâm ta mãi không tiêu tán, nụ hôn dịu dàng, tiếng gọi thâm tình cùng đôi mắt ngập nước đều như ngọn đao đâm vào trí óc ta, vĩnh viễn để lại vết thương. Từ sau ngày đó, tối nào ta cũng để Dương vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm Đồ Tư Thản Đặc, thậm chí có khi là ban ngày ta cũng đồng ý để Dương ở lại nơi đó. Dần dần, thời gian Dương ở phòng chăm sóc đặc biệt còn nhiều hơn ở phòng bệnh của chính mình. Từng giây từng phút Dương đều ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Đồ Tư Thản Đặc, thậm chí có lúc còn thì thầm nói chuyện với anh ta. Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dương đã quá u mê rồi, nhưng chỉ có ta hiểu rõ đó là tình cảm sâu sắc tới khắc cốt minh tâm. thanden Ta đã soát lại, chương 7 hạ của ta vẫn hoàn toàn bt, ko hề do xấu hổ mà trốn đi đâu, bạn kiểm tra lại xem. Bánh Bao Cám ơn nàng đã an ủi ta. chậc, mỗi lần gõ tên nàng là ta chảy nước miếng Tiny Hì, ta thấy tội lỗi vì để các nàng thức muộn vậy a. Hỏng hết nhan sắc >”< Biệt thự mê tình – Mạn Quang Đệ bát chương Hạ *** Lát sau, vì Đồ Tư Thản Đặc một mình trốn khỏi trại giam nên bị khởi tố, có điều Lan Đế nói hắn đã giao ra một số tiền kếch sù để bảo lãnh, hơn nữa vụ khởi tố mưu sát trước kia cũng đang dần thất bại. Đồ Tư Thản Đặc còn bị tạm giam một thời gian, mà ta cũng bắt nguồn từ một nguyên nhân ích kỷ nào đó đã đáp ứng lời mời của Lan Đế, đến sống nhờ nhà hắn. Lan Đế sống ở một nhà trọ cũng không lớn lắm. Do ta vào ở nên thư phòng của Lan Đế được cải tạo thành phòng ngủ của ta. Ban ngày Lan Đế đi làm ở cục cảnh sát, còn ta ở nhà trông cửa. Tình hình hiện tại của ta căn bản không có khả năng ra ngoài kiếm việc làm, nên việc duy nhất ta có thể làm là lấy bút danh sáng tác vài bản thảo cho một tạp chí vô danh, kiếm chút tiền nhuận bút, giảm ít chi tiêu cho những ngày ta ở nhà Lan Đế. Về phần Đồ Tư Thản Đặc thay ta hoàn thành tiểu thuyết, nhờ vụ kiện lần này giúp cho tiểu thuyết được tái bản, phi thường dễ bán, nhưng ta căn bản sẽ không dùng tới số tiền nhuận bút kếch sù này. Tuy lúc đầu Lan Đế kiên quyết không nhận tiền của ta, nhưng vì ta nhiều lần khẩn cầu nên hắn đành bất đắc dĩ phải nhận. Vô luận tính tình ta ngày trước như thế nào thì giờ cũng đã xảy ra những thay đổi rất lớn. Ta bắt đầu học được cách dễ dàng tha thứ, bình tĩnh mà cư xử với mọi người. Cái tính hơi chút là phát hỏa trước kia giờ đã một đi không trở lại. Đổi lại ta thường dành thời gian trầm tư bên cửa sổ. Có khi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cũng qua hẳn một buổi sáng. Ta thường nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày hôm đó, nhớ tới lúc ấy trong lòng có chút rung động, cùng chân tình dịu dàng kia. Thậm chí có lúc còn nhớ tới Đồ Tư Thản Đặc ở bên tai ta thì thầm, còn có sự âu yếm khiến người khác phải run rẩy, điên cuồng mà lại mê đắm………Nhưng trong lúc vô ý lại nhớ tới cái chết thê thảm của Địch Địch An cùng vị cảnh sát kia, tức thời như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ta. Ta hoàn toàn không thể khống chế bản thân không nhớ lại. Ta từng thử để bản thân không ngừng làm việc, nhưng chỉ vừa dừng tay là lại nhớ tới, thứ tình cảm phức tạp khiến ta sợ hãi lại tiếp tục nổi lên trong lòng. Ta hận bản thân như vậy, vò rối mái tóc của chính mình, ta đập đầu liều mạng muốn đem hình ảnh Đồ Tư Thản Đặc trong đầu lẫn trong lòng tất cả vứt đi. Nhưng ta hoàn toàn không làm được, tâm đã phản bội bản thân ta. Giờ ta không còn biết mình nên làm cái gì! Khi ý thức quay về ta liền sợ, sợ đến cực độ, thân thể đã sớm phản bội ta, chẳng lẽ đến tâm cũng như thế sao? Điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là Đồ Tư Thản Đặc không có ở đây, hắn đã không còn có thể đối xử với ta như thế nữa. Nhưng trong lòng lại chịu đủ đau đớn, thống khổ cùng bất đắc dĩ muốn yêu nhưng không cách nào để yêu. Lan Đế rất chu đáo với ta. Công việc của hắn thực sự rất nhiều, cơ hồ mỗi lần trở về đều đã là nửa đêm, ta cũng chưa bao giờ hỏi đến việc công tác của hắn. Lan Đế đối ta rất ôn nhu, bọn ta luôn cùng ngồi tán chuyện phiếm rất hòa thuận, nhưng bọn ta cũng không bao giờ nhắc tới cái tên “Đồ Tư Thản Đặc * Bố Lai Nhĩ”, ai cũng đều kiêng kị cái tên này. “Dương, ngươi lại ngẩn người!” Lan Đế ngẩng đầu khỏi cuốn sách, ánh mắt dừng ở ta đang ngồi ngẩn ra bên lò sưởi. Ta xấu hổ cười cười với hắn. “Dương, ngươi thay đổi rất nhiều, so với trước kia càng ít nói hơn.” Hắn buông sách trên tay, đến ngồi bên ta, bàn tay to thô ráp vuốt ve hai tay ta. Vì đã quá nửa đêm, bốn phía đều im lặng, chỉ còn tiếng thở của bọn ta cùng tiếng lửa cháy lách tách. Một tay Lan Đế phủ lên vai ta, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cằm. Ánh lửa nhu hòa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lan Đế, đôi mắt đen láy lóe ra quang mang khác thường. Bầu không khí lãng mạn khiến ta dần dần mất đi phương hướng. Mê hoặc nhìn gương mặt Lan Đế đang tới gần, nhận thấy hắn hôn lấy môi ta. Ta không có phản kháng, bởi ta có chút hoang mang, không biết cảm giác chính mình là gì, mà trong mắt Lan Đế, hành động của ta không khác nào là ngầm đồng ý. Hắn từ hôn môi dần trở thành hôn nồng nhiệt tràn ngập mùi vị tình dục, nụ hôn như muốn thiêu đốt tất cả này khiến ta cảm thấy quen thuộc, dần dần bị hút vào. Hô hấp bọn ta bắt đầu trở nên gấp gáp, trong không khí lờ mờ xuất hiện tư vị tình dục. Đôi tay nóng rực của Lan Đế vuốt ve bờ lưng đã sớm trần trụi của ta, vì thường phải dùng súng, trên tay Lan Đế có một vết chai cứng cứng, bàn tay thôi ráp chậm rãi từ sau lưng di chuyển về phía trước. “Dương!” Lan Đế không kìm được gọi tên ta, chính lúc này hắn cũng gọi cả thần trí đã lạc bước nơi nào của ta trở về. “Lan Đế, thực xin lỗi. Chúng ta không nên như vậy!” Ta tránh né khỏi sự vuốt ve cùng ôm ấp của hắn. “Sao vậy, Dương?” Lan Đế bị ta đột ngột cự tuyệt mà lâm vào tình cảnh xấu hổ. “Ta…….Ta chưa có chuẩn bị gì cả! Ta cần thêm thời gian!” Ta phát hiện cơ thể mình bài xích thân mật với Lan Đế. “Ta hiểu. Nhưng ta không muốn tiếp tục lừa gạt chính mình nữa. Ta thích ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể quên hắn, hoàn toàn quên hắn, cho bản thân có thêm một cơ hội đồng thời cũng để ta có một cơ hội. Dương, được chứ?” Hắn buồn bã cúi đầu, thanh âm có chút trầm xuống. Ta hiểu hành vi của ta đã gián tiếp làm tổn thương hắn. Yên lặng không nói gì, ta chỉnh lại quần áo rồi kích động trốn vào phòng, trống ngực đập thình thịch báo hiệu nỗi bất an nổi lên trong lòng. “Con mẹ nó!” Tôi hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N tôi bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của tôi, mà giờ tôi sắp táng gia bại sản đến nơi rồi. Tôi vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà chia taytôi. Nguyên do là nàng không muốn cùng tên “Ảo tưởng gia” tôi chung sống cả đời. Dù thế tôi vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, tôi tin tưởng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của tôi duy trì “kết hôn phí” lúc trước tôi tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị tôi hao phí không ít, giờ tôi đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường. Túi tiền chỉ còn hơn trăm, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can! Tôi suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng tôi ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì tôi không đưa tiền thuê mà đuổi tôi ra khỏi cửa. “AndrewYang, có người tìm cậu!” Tôi vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu tôi lại. “A?” Làm tôi giật cả mình, tôi tưởng bà định hướng tôi đòi tiền nhà chứ! “Tôi biết rồi. Cám ơn bà, Năm 80 cha mẹ tôi đến nước Mĩ, trở thành người di dân từ Trung Quốc. Tôi tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, tôi bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không thạo. Cho nên, tôi ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị tôi làm bất hòa. “Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng tôi. “Tôi là luật sư Sa. Madeira”. Hắn hữu nghị bắt taytôi. “Hân hạnh!” Tôi không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ. “JudyYang vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Sa Madeira hảo tâm giải thích cho tôi hiểu. Kỳ thật Judytôi thật sự một chút cũng không biết. “Vậy có chuyện gì?” Không phải vì tôi vô cảm mà bởi vì người kia đối tôi không quen. “Ông có để lại cho ngài một phần di sản!” Trong lúc luật sư Sa Madeira nói đến di sản, tôi đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm tôi nhất thời có thiện cảm với ông ta. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, tôi sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.” Tự nhiên tôi thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt tôi nhưng lại để tôi dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Sa. Madeira đi rồi tôi vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối tôi chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho tôi cái gì. Mà bà chủ nhà tựa hồ cũng biết tôi được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi tôi đi. Tôi dựa theo địa chỉ của luật sư Sa. Madeira cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là tôi quen biết, trừ bỏ luật sư Sa. Madeira là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ. Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc. “Tôi đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của tôi.” Luật sư Sa. Madeira bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc “Con cả Thomas Yang được…” Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, tôi dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của tôi. “Cháu họ của tôiAndrewYang, tôi để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho cậu ấy. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của cậu ấy sẽ kế thừa.” Rốt cục của tôi ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia. “Vạn tuế!” Lòng tôi vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a! Mãi đến lúc tôi tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Sa. Madeiratôi mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng tôi vẫy vẫy tay a. Tôi cưỡi trên cái “lão xe tăng” của tôi vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của tôi. “Mr. Yang, cậu đi à?” Chủ nhà thấy tôi đang lên xe thì đến chào tôi. “Đúng vậy, Tôi phải rời khỏi nơi này!” Nói xong tôi leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp. Kỳ thật cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biền thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi tôi biết tôi có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây. Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của tôi. Khi tôi tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi. “Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một vườn hoa cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn vườn hoa nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến tôi phải giật mình. Tôi dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc. Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, tôi theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi. Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà tôi hồi bé mơ ước. Tôi mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt. Tôi dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ, tiện thể tôi ra vườn hoa kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, tôi cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ. Cảm giác này từ khi tôi bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ tôi dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế tôi lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đến lúc tôi quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Tôi lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình. Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Tôi đã yêu thích tòa biệt thự này nên không nghĩ tôi sẽ bán nó. Nhưng tôi không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng chi bằng tôi cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới tôi đang ở lầu hai. Lát sau, tôi tạm thời để chuyện tiểu thuyết của tôi sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên tôi treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo tôi đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi tôi làm xong việc thì trời đã tối. Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như tôi mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất. Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của tôi, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của tôi giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của tôi không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Tôi phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả. Tôi trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Tôi tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút. “Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên. “Xin lỗi đã quấy rầy. Chúng tôi là vợ chồng Jonhson, chúng tôi từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng. “Đúng vậy, mời vào!” Tôi dẫn vợ chồng nhà Jonhson đi nhìn phòng ở. “Phòng như thế này tôi thực vừa lòng, không biết tiền thuê là bao nhiêu?” Mrs. Jonhson hỏi tôi. “Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của tôi. “Đắt quá!” Mr. Jonhson lập tực phản đối nói “Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!” “Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Tôi không bỏ qua lời đó của hắn. “Cậu chẳng lẽ không biết gì?” Mrs. Jonhson đối việc tôi “không biết” cảm thấy vạn phần giật mình. “Ba năm trước đây, Green một nhà bốn người đều bị mưu sát, cảnh sát trừ bỏ phát hiện vết máu ở ngoài thì ngay cả thi thể đều không tìm được. Đến nay vẫn không tìm ra manh mối, hung thủ còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” “Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết!” Với “lịch sử” thực chấn động của biệt thự này tôi không biết, bất quá cũng khó trách. Nếu ông chú chưa một lần gặp mặt của tôi đem tòa biệt thự để cho tôi, hẳn là không phải cái gì đáng giá. Vì tôi không chịu hạ giá tiền thuê nhà nên giao dịch này tự nhiên là không thành. Vội vàng tiễn cặp vợ chồng Jonhson về. Tôi bắt đầu điên cuồng rà soát toàn bộ biệt thự, hi vọng có thể tìm ra căn cứ chính xác làm cho tôi tin vào câu chuyện xưa của Mrs. Jonhson. Chính là cái gì tôi cũng lục không ra, trừ bỏ lớp tro bụi bên ngoài thì tôi cũng không tìm được cái gì. Từ từ, đó là cái gì? Tôi phát hiện ở góc tường chứa tạp vật mặt sau tựa hồ có cái gì đó. Tôi hiều kỳ đẩy tạp vật ra. “Ôi trời đất ơi!” Trên vách tường nguyên một mảng màu đỏ sậm như máu. Tôi vươn tay chạm vào, kia quả thật là vết máu, vì trải qua một thời gian dài dần biến thành màu đỏ sậm. Tôi cảm thấy mình như đang đứng trong hầm băng, cả người lạnh run. Lúc này tôi mới hiểu được di sản của tôi là bởi người khác không muốn rời tay mà bất đắc dị phải bố thí. Đột nhiên tôi có cái ý tưởng, chi bằng đem vụ án giết người này viết thành tiểu thuyết. Ý tưởng táo bạo này nhất thời làm tinh thần tôi phấn chấn tột độ, tiếp đó tôi bắt đầu suy nghĩ về tiểu thuyết. Sau vài ngày, tôi vội vàng chạy tới thư viện tìm đọc báo chí địa phương từ ba năm trước đây, không ngừng thu thập tư liệu. Khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết. Theo tư liệu tôi sưu tập được Năm 1999, cả gia đình Green, từ cha mẹ đến đứa con lớn nhất mới 5 tuổi cùng đứa con gái vừa tròn 5 tháng, toàn bộ mất tích. Ở biệt thự trừ bỏ tìm được vết máu bên ngoài thì cái gì cũng không có. Theo cảnh sát phỏng đoán, bọn họ rất khó có hy vọng còn sống. Nhưng có rất nhiều người đồn rắng họ là bị kẻ sát nhân giết hại, thậm chí có người còn nói do oan hồn bất tán gây nên. Như thế, biệt thự này trở thành địa điểm xấu. Và tôi nghĩ tới một giả thiết tuyệt vời, tỉ như chính mình là hung thủ, lấy ngôi thứ nhất để viết tiểu thuyết này. tôi tin loại thủ pháp này nhất định sẽ hấp dẫn được độc giả, đồng thời cũng sẽ hấp dẫn nhà xuất bản. Vì chuyên tâm sáng tác mà tôi cơ hồ không ăn không ngủ, một ngày một đêm, tôi liều mạng gấp gáp hoàn bản phác thảo. Trong lúc này không có ai đến quấy rầy, tôi lúc đầu còn không để ý, sau túi tiền của tôi từng chút từng chút một trống rỗng thì tôi bắt đầu ý thức được sợ là sẽ không ai nguyện ý thuê biệt thự này. Mà hiện tại thuê cũng không có người muốn huống chi là mua! Tòa biệt thự này cho thuê không ai mướn, bán không ai mua, vậy thì nó đối tôi mà nói có công dụng gì a? May mà tôiđã viết tốt mấy chương và tiết, nếu được nhà xuất bản nhìn trúng, sinh hoạt phí tuyệt đối không còn là vấn đề. Trời vừa sáng là tôi liền tỉnh, hôm nay là ngày tôi sẽ cùng nhà xuất bản gặp mặt. Tôi đeo thắt lưng mới, hy vọng có thể được bọn họ ưu ái. Khi tôi chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên ở cửa xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang định ấn chuông. “Xin chào, tôi tên là Tusitante Blair, tôi xem trên cửa để bảng có phòng cho thuê’ nên định ghé vào xem một chút!” Ánh mắt màu xanh biếc của nam nhân trẻ lộ vẻ thành khẩn nhìn tôi, người thanh niên này thật sự rất cao, tôi cao 176cm đã được gọi là cao rồi, vậy mà bây giờ tôi chỉ đứng đến cằm hắn. “Thực xin lỗi, Mr. Blair. Tôi hiện tại phải ra ngoài, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Chờ tôi trở về sẽ gọi lại, được chứ?” Hắn tới thật không đúng lúc. “A, không sao! Là tôi quấy rầy rồi!” Hắn vừa nói vừa viết ra dãy số để liên hệ. “Thực xin lỗi, tôi muốn gặp Dian. Thỉnh ngài thông báo giúp tôi.” Tôi tìm tới nhà xuất bản, Miss. Di Diantôi vừa nói là chủ của nơi này, rất nổi tiếng trong giới xuất bản. “Thực xin lỗi, cô ấy không thể gặp ngài!” Đã là lần thứ tư bí thư nói với tôi như vậy. Xem ra Miss. Di Dian kia là không muốn gặp tôi. “Xin anh nói với cô ấy, tiểu thuyết này là chuyện có thật. Không có nửa điểm giả dối…” Tôinói quá lên với vị thư kí, lấy lí do có khả năng nhất hấp dẫn Miss. Di Dian phải gặp tôi. “Là Mr. Yang? Mời vào!” Miss. Di Dian mở cửa ra xuất hiện trước mặt tôi. Cô ấy rốt cục chịu gặp mặt tôi, tôi hưng phấn cực kỳ, bởi vì này có ý nghĩa tác phẩm của tôi mới mẻ, có thể được nhận. “Anh nói tiểu thuyết này là chuyện có thật?” Di Dian hỏi lại tôi. “A? Đúng vậy!” Tôi đã không còn đường lui, phải tiếp tục nói dối. “Lấy ra cho tôi xem xem!” Di Dian tiếp nhận bản nháp của tiểu thuyết, cẩn thận đọc. Tôi thực khẩn trương, không dám nhìn sắc mặt của cô ấy, ánh mắt hướng đến ngón tay của chính mình. “Không tồi! Thật ra phải nói là quá tuyệt vời!” Miss. Di Dian rốt cục đã xem xong tiểu thuyết của tôi, cô ấy có vẻ rất kích động! “Anh Yang thân mến, anh nói đó là chuyện có thật?” “Việc này…” Tôi cuối cùng cảm thấy nói dối không tốt. “Tôi hiểu rồi, là chính hung thủ nói với anh! Quá tuyệt vời. Tiểu thuyết này của anh sau khi được xuất bản nhất định sẽ gây xôn xao quần chúng.” Di Dian căn bản không nghe tôi giải thích, một hồi tự biên tự diễn. “Chúng tôi nhất định thành công, tin tôi đi Mr. Yang!” Tôi đã không còn lời nào để nói, vì trong miệng cô ấy phát ra hai chữ “thành công” với tôi quả thực hấp dẫn. Kết quả của bữa cơm trưa là Di Dian sẽ đáp ứng cho tôi một tháng thù lao. Như thế đối tôi mà nói chính là sự khích lệ to lớn, thượng đế hẳn là ở nơi nào đó nguyện ý phù trợ tôi. Tôi đau khổ sáng tác đã hai năm, rốt cục cũng đạt được thắng lợi vẻ vang. Cứ như vậy vừa không phải bán biệt thự cũng không cần tìm người thuê nhà, có được tiền nhuận bút kia thì đã đủ để tôi chuyên tâm sáng tác rồi. Về đến nhà, tôi tìm số điện thoại định gọi từ chối Blair tiên sinh. “Đinh linh linh” “Xin chào, tôi là AndrewYang.” Tôi cầm lấy điện thoại. “Tôi là Di Dian!” Thanh âm nàng chất chứa vẻ phấn chấn. “Miss. Di Dian, có chuyện gì vậy?” “Thực có lỗi, Mr. Yang. Vì tài chính có chút vấn đề, chỉ sợ chi phiếu phải hơn một tháng nữa mới có thể trả.” Di Dian mang đến cho tôi cái tin tức xấu. “Thế tháng tiếp theo cô nghĩ tôi sống ra sao? Tôi đã hết sạch tiền rồi!” Tôi cảm thấy chính mình đang nổi trận lôi đình, không ngờ cô ta là loại phụ nữ lật lọng! “Rất rất xin lỗi anh, nhưng tiểu thuyết của ngài chúng tôi đang tính toán xuất bản!” Di Dian lần nữa hướng tôi tỏ vẻ xin lỗi. “Biết rồi, cô làm mau đi!” Tôi hết nói nổi rồi. Bản quyền tiểu thuyết đã bán cho bọn họ, tôi không thể tìm đến nhà xuất bản khác. “Thật sự rất có lỗi, tôi sẽ mau chóng đưa chi phiếu!” Hiện giờ tôi không thể không tìm người nguyện ý thuê nhà, ít nhất cũng phải tìm được chi phí lo liệu cho cuộc sống phía trước. Vốn tôi nghĩ từ chối Blair tiên sinh, nhưng hôm nay nhất định phải gọi điện hẹn hắn đến xem phòng ở. Tác giả Mạn Quang Thể loại Nhất thự nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HE Editor Phong Nguyệt Beta Dưa_chan Chương 1 thượng hạ Chương 2 thượng hạ Chương 3 thượng hạ Chương 4 thượng hạ Chương 5 thượng hạ Chương 6 thượng hạ Chương 7 thượng hạ Chương 8 thượng hạ Chương 9 thượng hạ Chương 10 thượng hạ Phiên Ngoại thượng trung hạ + kết thúc ~~~ Hoàn~~~ Hề hề, các nàng hò hét link down từ đời thuở nào mà ta lại quên. Sr các tình yêu nhá. Máy ta vừa bay sạch dữ liệu nên bản word nó cũng vẫy tay chào tạm biệt ta. Bởi thế đến h ta mới cung cấp được. Mong các nàng thứ lỗi 😀 Link down Word doc / PDF P/s Một số bạn com xin word và cho email thì mình đã gửi cho các bạn rồi, nhưng không may là có vài bạn mình không hiểu sao k gửi đc. Nên, các bạn có ghé lại chỗ này thì chịu khó down ở link trên kia nhé ^^

biệt thự mê tình