bat an vu that
We're reviewing every movie ever made. Today, Batman and Harley Quinn, pretty much a 14 year old boy's version of Batman: The Animated Series. The annual fan-favorite event, now in its fourth year, was first introduced to honor Batman's 75th anniversary.
Batman VS Iron Man is the 148th episode of Death Battle, featuring Batman from DC Comics and Iron Man from Marvel Comics in a battle between armored billionaire superheroes. Batman was voiced by Gianni Matragrano and Iron Man was voiced by Reagan Murdock. Wiz: Batman, DC's vengeful crusader of the night. Boomstick: Iron Man, Marvel's genius, billionaire, playboy philanthropist. Wiz: These two
And in this Alfred is a little younger Request: 0lder damian wayne x reader fic, he is about to kiss her Jaime Reyes x reader Written in ten minutes (almost exactly) at 4 am soUHUH Batsis Batsis Pregnant - akun If anyone knows please tell me so I can credit them. Batfamily x Reader - Warrior (Pt 1) TRIGGER WARNING: BLOOD, SUICIDERequested: no Song: none Word Count:
Batman Games. - play 69 online games for free! 4.23 from 31 votes. Hulk Thor Captain America Iron Man Wolverine Fantastic Four The Green Lantern Captain Marvel Spiderman Marvel Wonder Woman Superman. BatWheels By You. 81% 2.895. The Joker's Escape. 80% 4.095. Batman Caped Crusader Chase.
Như ANTĐ đã đưa tin, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bình Thuận đã khởi tố bị can, bắt tạm giam Ninh Thị Vân Anh (27 tuổi, ở Bắc Giang, còn gọi Tina Dương) để điều tra về hành vi lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. Liên quan đến sự việc này, nhiều người đặt câu hỏi
model cincin yang cocok untuk jari gemuk. Theo dõi truyện Có nhiều người đang theo dõi Tình trạngĐang tiến hành Tóm tắt nội dung truyện tranh Bất An Vu Thất Tác Giả Đang cập nhật Lượt xem 613 Đăng bởi admin Nhóm dịch Đang cập nhật Ngày đăng 13/10/2021 204538 Ngày cập nhật 17/03/2022 210910 Thể loại Có Thịt Đam Mỹ Từ khóa đọc truyện tranh Bất An Vu Thất, truyện Bất An Vu Thất, đọc truyện tranh Bất An Vu Thất, truyện tranh Bất An Vu Thất
Có người nằm bên dưới dãy đá ngầm. Một đêm chạy đã mệt, đang chống vào lan can nhìn về phía xa trong lòng Dụ Tễ chợt nảy lên một cái vì ý nghĩ này. Cậu bối rối, cứng đờ cả người, sau đó lại không tự chủ được mà cúi người nhìn kỹ. Một vật thể to lớn đang dựa vào dãy đá ngầm to cỡ 10m đằng kia, đường cong cùng hình dạng đều không giống rác rưởi bị nước biển đẩy lên bờ. Dụ Tễ đứng thẳng người, nhìn nhìn xung quanh. Trên núi không có người hoặc dấu hiệu xe cộ qua lại, đường nhựa uốn lượn đen kịt bị đèn đêm chiếu xuống phản lên ánh sáng nhu hòa. Ngọn núi này vốn yên tĩnh, hộ gia đình ở khu biệt thự thuộc quốc lộ lại càng tĩnh lặng. Dụ Tễ lại nín thở chờ thêm một lúc, trừ bỏ tiếng sóng biển đập vào bờ cùng tiếng kêu của chim biển từ xa truyền đến, không thể nghe thấy một chút âm thanh dư thừa. Dụ Tễ gắt gao nhìn chằm chằm khối hình thể phồng lên bên dưới dãy đá ngầm kia, trong lòng đảo qua đảo lại một lát, chung quy vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong. Cậu ấn xuống lan can, chân dùng lực nhảy qua, đặt chân lên một một cục đá lớn gập ghềnh, một tay mở đèn pin di động, một tay gắng giữ vững cân bằng. Lòng hư hư thực thực mà lại gần dãy đá ngầm có thể đang có người nằm kia. Quả thực là người. Dụ Tễ nắm chặt di động dùng để chiếu sáng, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới. Người này ghé vào trên tảng đá, không biết sống hay ch3t. Thân hình cao lớn, áo phao mặc trên người bị nước biển xô ép đến phát nhăn đã nhìn không ra chất liệu của tây trang. Ống quần cùng áo trên đều có tiêu động, tay phải còn mang theo một chiếc bao tay màu đen. Áo quần cùng tây trang tương xứng, vô cớ khiến Dụ Tễ cảm thấy có chút quen mắt, giống như.. tựa hồ đã gặp qua ở đâu. Tám chín phần mười là đã ch3t nhưng không có mùi vị gì, cũng không phát trướng. Dụ Tễ nghĩ, ngồi xổm xuống dùng ánh sáng chiếu lên cổ tay trái của người nọ. Nhìn kỹ thấy đối phương đeo một chiếc đồng hồ quý giá xa hoa. Dụ Tễ nhẹ giọng tự nói “Rốt cuộc là ch3t hay không ch3t a.” Tiếp theo liền vươn tay đặt trên cổ tay người nọ. Đầu ngón tay chạm đến bàn tay quá mức lạnh lẽo, ẩm ướt, tay Dụ Tễ theo phản xạ giật lại, lại lần nữa chạm lên. Thật cẩn thận mà cảm thụ trong chốc lát, mạch đập mỏng manh trên tay người nọ hiện ra, vừa động lại như đỉnh khẽ vào lòng bàn tay Dụ Tễ. Dụ Tễ chậm rì rì rút tay về, ngẫm nghĩ lại đột nhiên chạm lên tóc người nọ, cố hết sức đem đầu hắn đặt hướng lên trên, muốn nhìn mặt hắn một chút. Sức lực của Dụ Tễ không lớn, người đang hôn mê đầu lại rất nặng. Dụ Tễ thập phần gian nan đem đầu của hắn kéo lại gần, một tay khác giơ di động hướng lên trên làm ánh sáng chiếu vào gương mặt đối phương. Trên gò má người nọ có vài vết trầy xước, còn có không ít dơ bẩn, bất quá vẫn có thể nhìn ra đây là một người đàn ông anh tuấn, ngũ quan thâm thúy. Một giây nhìn rõ gương mặt này, Dụ Tễ có chút sửng sốt, ngay sau đó da đầu cậu tê dại không nghe sai sử nữa mà buông ra. Giống như bị tát cho một cái mà nhảy dựng lên, thấp giọng mắng một câu th0 tục. Đầu người nọ rớt trở về đập trên tảng đá, phát ra một tiếng vang nhỏ. Một cơn sóng lớn đánh lại đây, dòng nước biển theo khe hở từ mạch đá ngầm dâng lên, phủ lên cẳng chân người nọ rồi lại nhanh chóng lui xuống. Dụ Tễ hơi hơi nhấc chân, mũi chân đặt lên cánh tay người nọ, dùng sức đạp một chút làm người kia lật người lại. Lại cúi người dùng ánh sáng cẩn thận quan sát gương mặt đối phương. —- thật sự là hắn. Trí nhớ của Dụ Tễ rất tốt, bất kể là người nào, thời gian xa cách nhau bao lâu. Chỉ cần gặp qua một lần, khi gặp lại miễn là chưa từng phẫu thuật chỉnh hình cậu đều có thể nhận ra. Huống chi vị mới vừa rồi bị Dụ Tễ đá một cước này đã để lại ấn tượng sâu như vậy với Dụ Tễ. Nửa năm trước trên một con tàu lớn định kỳ chở khách du ngoạn ở Nghi Thị cùng Mậu Thị. Trong nhóm khách quý tham gia đánh cuợc ở thính phòng Fernandez, hắn chính là kẻ không ai bì nổi – “Ôn tiên sinh”, Ôn Thường Thế. Dụ Tễ tắt đèn pin, ngồi trên một tảng đá khô ráo. Nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế đang hôn mê phát ngốc một hồi, sau đó đứng lên. “Để xem vận may của anh,” Dụ Tễ cúi đầu nhìn Ôn Thường Thế, so với việc nói chuyện cùng Ôn Thường Thế lại càng giống như đang lầu bầu hơn “Anh ngoan ngoãn nằm ở đây đừng nhúc nhích, tôi lái xe xuống dưới đón anh.” Dãy đá ngầm Ôn Thường Thế nằm cách nhà Dụ Tễ không xa, Dụ Tễ một đường chạy chậm về nhà, chọn một cái xe lớn, lung tung lái xuống sát đường. Lại lật đật nhảy qua lan can xuống bên dưới, nắm lấy cánh tay Ôn Thường Thế nửa khiêng nửa kéo lôi người hướng về phía trên. Dụ Tễ dùng hết sức lực, ở dãy đá ngầm ẩm ướt trượt chân không dưới hai lần mới đem được Ôn Thường Thế kéo đến bên cạnh xe, nhét vào ghế sau. “Phanh” một cái đóng lại cửa xe sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái. Lại quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế một cái. Ôn Thường Thế co chân nằm trên ghế đệm, vẫn không nhúc nhích, trong bóng tối mà nặng nề hôn mê. Làm Dụ Tễ nhớ tới lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, Ôn Thường Thế không phải người sẽ mang bộ dáng kia. Đêm đó, Dụ Tễ bồi bên người cha cậu Thiệu Anh Lộc ở ngoài biển Nghi Thị câu cá. Thu hoạch kha khá, đang muốn trở về, Thiệu Anh Lộc lại nhận được một cuộc điện báo. Thiệu Anh Lộc nghe xong trong chốc lát, treo điện thoại trầm tư một hồi, buông cần trục đi đến phòng điều khiển bảo thuyền trưởng lần nữa chuyển hướng đi về hướng vùng biển quốc tế nào đó. “Trước tiên chưa về nhà vội,” Thiệu Anh Lộc nói với Dụ Tễ “Đi giúp cha đánh bài một chút.” “Được ạ.” Dụ Tễ đứng lên, đứng thẳng người, lười nhác vươn vai cười tủm tỉm hỏi cha cậu “Đánh bài gì vậy? Muốn thua hay muốn thắng?” “Không biết là bài gì,” Thiệu Anh Lộc lắc đầu, nói “Trước hết cứ thắng đã.” Muốn thuyền quay đầu, muốn Dụ Tễ đánh bài, đều là vì một miếng đất ở Mậu Thị. Thiệu Anh Lộc là phó hội trưởng thương hội cá độ ở Nghi Thị, ở nội thị cũng coi như có danh dự uy tín. Nhưng chung quy Nghi Thị quá bé, công ty của Thiệu Anh Lộc phát triển tới mức nhất định rồi, nếu rời đi sẽ càng có lợi nhưng ở Mậu Thị cạnh tranh rất cao. Bất đắc dĩ nhất chính là vị chủ nhân luôn ru rú trong nhà Ôn tiên sinh kia làm người quá mức bá đạo, Thiệu Anh Lộc vẫn luôn không qua được cửa này. Lúc này Thiệu Anh Lộc có vị trí thuận lợi, khởi điểm cũng không thấp khiến không ít người ao ước. Thiệu Anh Lộc lại chuẩn bị tài chính dồi dào, vốn tưởng rằng đã nắm chắc ai ngờ đêm trước ngày mở quay, Thiệu Anh Lộc mới biết được Ôn Thường Thế cũng tham gia đợt bán đấu giá này. Thiệu Anh Lộc có nghe nói Ôn Thường Thế hỉ nộ vô thường, tính tình hay thay đổi, sợ là lơ đãng đắc tội hắn thì không tốt, nhưng lại không muốn từ bỏ. Đành phải nhờ một vị tên là Bá Vĩnh Tiên thay hắn hẹn gặp Ôn Thường Thế, ngóng trông có thể cùng trao đổi với Ôn Thường Thế. Bá Vĩnh Tiên hỏi vài lần, đều không thấy đáp lại. Đêm nay Bá Vĩnh Tiên có tin tức muốn nhắn cho Ôn Thường Thế, hai người vừa dứt chính sự, Bá Vĩnh Tiên lại thuận thế nhắc tới. Ôn Thường Thế bỗng nhiên nói nếu Thiệu hội trưởng có hứng thú, có thể lên du thuyền của hắn chơi. Thiệu Anh Lộc mang theo Dụ Tễ bước lên thuyền, được giám đốc thính phòng và Bá Vĩnh Tiên tiếp đón, sau đó bước vào phòng đánh cuộc Fernandez ồn ào tiếng người. Bọn họ đi qua mấy chục chiếu bạc đầy người vây quanh, tiến tới một hành lang dài trải thảm màu xám u ám. Cuối hành lang dài có một căn phòng tựa nhà riêng, cửa rộng lớn. Giám đốc gõ gõ cửa, nghe thấy lời đáp liền ấn tay nắm, mở cửa ra đứng sang một bên, lại làm một thủ thế mời ba vị khách đi vào. Trong phòng cho khách quý, một người có mái tóc xám trắng đang chia bài. Trong phòng cũng có mấy trương chiếu bạc, Ôn Thường Thế mặc một thân tây trang phẳng phiu đứng bên cạnh bàn. Phía sau hắn có hai gã bảo tiêu cao lớn, tướng mạo đường đường mặt mày đoan chính, chợt nhìn tựa hồ là những người thực chính trực. Ôn Thường Thế ngẩng đầu, nhìn người ngoài cửa cất tiếng hoan nghênh “Chủ tịch Bá tới.” Thanh âm của hắn trầm thấp, ngữ khí không nhanh không chậm, mà phòng cho khách quý ánh sáng vừa phải, độ ấm thích hợp, rõ ràng là hoàn cảnh khiến lòng người thoải mái nhưng Dụ Tễ lại cảm thấy thập phần căng thẳng. Dụ Tễ hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua người Bá Vĩnh Tiên, phát hiện ông có chút hoảng loạn. Bá Vĩnh Tiên dừng một chút, thay mấy người họ giới thiệu. Thiệu Anh Lộc vươn tay về hướng Ôn Thường Thế “Ôn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Ôn Thường Thế so với Thiệu Anh Lộc thì cao hơn rất nhiều, cũng duỗi tay bắt tay với Thiệu Anh Lộc trong một chốc ngắn ngủi, tựa như hư tôn quý tộc. “Đừng nói nhiều lời vô nghĩa.” Ôn Thường Thế thu hồi tay, hơi hơi nâng cằm, nói với Thiệu Anh Lộc “Thiệu hội trưởng, thế nào, tới thử một phen? Nhìn xem Thiệu hội trưởng vận khí thế nào.” Nếu là ở Nghi Thị, thương nhân mới 30 tuổi lại nói chuyện không khách khí với Thiệu Anh Lộc như vậy, dù có lời sinh ý ông cũng không làm. Nhưng mà đây là Ôn Thường Thế, Thiệu Anh Lộc đành phải cười bồi nói “Tôi cũng không thành thạo, để ngài chê cười rồi.” “Áp đại áp tiểu thôi, có gì mà không thạo đâu.” Ôn Thường Thế dùng ngón tay trỏ điểm điểm mặt bàn, bài chia tới liền bắt đầu. Xúc xắc chạm vào chung liền phát ra tiếng trầm đục. Dụ Tễ nhìn chằm chằm tay chia bài lại lần nữa ấn xuống nút công tắc, tâm cũng theo viên xúc xắc lăn xuống bên dưới. “Lợi thế ở mâm,” Ôn Thường Thế lại nói “Thiệu hội trưởng tự chọn.” Bá Vĩnh Tiên hướng Thiệu Anh Lộc đưa mắt ra hiệu, muốn hắn mau mau hạ bài. Dụ Tễ đứng bên cạnh Thiệu Anh Lộc, thập phần ẩn nấp mà dùng ngón trỏ phủi nhẹ lên tà vạt áo của Thiệu Anh Lộc. Thiệu Anh Lộc dừng một chút, tùy ý nhặt một vài cái có lợi thế từ trên bàn nhung, bỏ vào cánh trung cách ông gần nhất. Dụ Tễ dùng dư quang thấy Ôn Thường Thế làm một thủ thế “Khai”, liền nhìn lại hướng tầm tay của người chia bài. Người chia bài mở cốc ra – một, một, hai. “Cửa ngoại tám!” Bá Vĩnh Tiên mặt mày hồng hào, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bàn, vui vẻ nói, “Ôn tiên sinh ngài xem, anh Lộc không dễ dàng thượng bàn, hôm nay vừa chơi, chính là được cát tinh chiếu nha!” Thiệu Anh Lộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Bá Vĩnh Tiên nhìn nhau cười, nói “Vận khí thôi.” “Phải không?” Ôn Thường Thế gật gật đầu với Bá Vĩnh Tiên, nhìn qua chính là bộ dáng tâm tình thực tốt. “Giống như lúc trước tôi nói, cùng anh Lộc hợp tác ngài tuyệt đối sẽ không có hại.” Bá Vĩnh Tiên nhân cơ hội lại nói. “Hợp tác?” Ôn Thường Thế cúi đầu, tùy ý mà đem một chồng xu đẩy ngã, “Hợp tác cái gì?” Hắn nhìn về phía Bá Vĩnh Tiên nói “Tôi ở Mậu Thị làm ăn buôn bán còn cần kết nhóm với người khác?” Biểu tình Bá Vĩnh Tiên cứng đờ, trong lòng Dụ Tễ lộp bộp một cái, chân hơi dịch về phía sau một bước, cách một cái bàn liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế. “Thiệu hội trưởng có thể cho tôi cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi tiếp, “Trắng hay là đen?” Ôn Thường Thế trên mặt tuy cười, ngữ điệu cũng hòa hoãn, lại không biết vì sao khiến cho cả người Dụ Tễ phát lạnh. Cảm giác của Bá Vĩnh Tiên cũng tương tự như Dụ Tễ, bởi vì ông cũng lui một bước đứng bên cạnh Dụ Tễ. Bá Vĩnh Tiên miễn cưỡng duy trì ý cười, muốn giảng hòa “Ôn tiên sinh không cần nói như thế, bên ngoài nhiều bằng hữu, cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn.” “Không cần,” Ôn Thường Thế giơ tay, ngắt lời Bá Vĩnh Tiên, ra vẻ ngoài mặt cũng lười làm, “Tôi hiểu rõ, Thiệu hội trưởng đánh chủ ý tới Mậu Thị cũng không phải ngày một ngày hai. Mấy ngày nay, mấy chục cuộc điện thoại từ bí thư của tôi bên đó mật báo, nói Thiệu hội trưởng lại muốn tới tranh đất.” Thiệu Anh Lộc nhăn mày, vừa định mở miệng, Ôn Thường Thế lại chuyển hướng Thiệu Anh Lộc, hòa hòa khí khí mà nói “Bàn tay lớn như vậy, có phải ngại Nghi Thị quá yên ổn, không có chút k1ch thích hay không? Phòng cho khách quý trên dưới mười chín cái cameras, vận khí tốt của ông từ đâu ra có nên cân nhắc không?” Dụ Tễ ẩn ẩn cảm giác được sau khi Ôn Thường Thế nói xong, đại khái có liếc mắt nhìn cậu một cái. Nhưng Dụ Tễ cũng không ngẩng đầu, không quá có thể xác định huống hồ cậu cũng không phải người có thể thay cha nói chuyện, cũng không phải chuyện của cậu. Từ lúc trở lại thuyền, Thiệu Anh Lộc và Dụ Tễ một câu cũng chưa nói. Đêm đó gió lớn, Thiệu Anh Lộc ở trong khoang thuyền cùng người trong thương hội gọi điện thoại kể lại sự tình. Dụ Tễ ở trên boong tàu tự đắc, hẹn với bạn thứ sáu tuần sau gặp nhau. Mà cách vài ngày sau, Ôn Thường Thế phái một bí thư tham dự hội đấu giá. Thiệu Anh Lộc chung quy không dám ra tay đoạt đồ với Ôn Thường Thế, thẻ bài cũng chưa nhận liền từ bỏ, trở lại Nghi Thị, không đánh chủ ý lên Mậu Thị nữa. Từ đó về sau, Dụ Tễ cũng chưa từng thấy Ôn Thường Thế, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Thẳng đến buổi tối hôm nay, Ôn Thường Thế mò tới phiến đá ngầm bên dưới dãy núi này. Dụ Tễ đỗ xe, gian nan đem Ôn Thường Thế khiêng vào trong nhà. Cũng may chỗ cậu không có người ở, cũng không lưu lại người hầu trong nhà, không có ai theo dõi. Đây là sự tôn trong lớn nhất mà Thiệu Anh Lộc cho cậu trong suốt 21 năm cuộc đời. Mở cửa đi vào, tầng hầm có một cầu thang thông với bên trên, đèn tường sáng lên, trong phòng yên tĩnh một mảnh. Dụ Tễ bắt lấy cánh tay Ôn Thường Thế kéo lên trên lầu, quần tây của Ôn Thường Thế ướt đẫm kéo ra một vệt nước dài trên cầu thang cẩm thạch. Kéo hắn vào phòng tắm trong phòng dư dành cho bảo mẫu, Dụ Tễ đã không còn chút sức lực. Cậu buông tay ra để Ôn Thường Thế ngã nghiêng trên lớp gạch men sứ trong phòng tắm, sau đó phì phò thở, dựa vào tường nghỉ lấy sức. “Ăn cho lắm rồi nặng như vậy.” Dụ Tễ mang thù, đá đá cẳng chân của Ôn Thường Thế mà nói “Tôi thấy anh hẳn là cảm thấy Mậu Thị còn thiếu k1ch thích.” Dụ Tễ ngồi bên bồn rửa tay nhìn xuống Ôn Thường Thế, còn chưa nghỉ được quá nửa phút di động của cậu liền vang lên. Là chương thứ ba trong bản giao hưởng số năm của Beethoven, là cha cậu gọi tới. Dụ Tễ ho đến lợi hại, chờ chương nhạc vang lên được một nửa mới dám nhận. “Bảo bối, làm sao lâu như vậy mới nhận điện?” Thiệu Anh Lộc hỏi cậu. - -oOo-
A grafia correta da palavra é baú, escrito com acento agudo na letra forma acentuada é a única que se encontra certa e que existe no dicionário, de acordo com a gramática forma certa como se escreve a palavra é baú, com novo Acordo Ortográfico da Língua Portuguesa modificou a forma de acentuação de várias palavras, mas o vocábulo em questão deve continuar com a acentuação ocorre porque devemos acentuar a letra u nas palavras oxítonas quando esta for precedida de uma vogal e formar um hiato, sendo este o caso da palavra de baúSubstantivo masculinoPeça de bagagem com grande dimensão e rigidez que é usada para o armazenamento e/ou transporte de objetos valiosos, pessoa que possui muito dinheiro, crustáceo decápodeHepatus princeps encontrado na costa do Brasil ou bojo que se forma no centro do paquê quando este é submetido à pressão nas suas arca, burra, canastra e da palavra do português antigo baul e do francês antigo de exemploOs piratas viviam correndo atrás de um baú de baú do meu carro está com algum problema na trava de pode comprar um baú novo para que eu possa levar na viagem?Meu baú se extraviou no aeroporto junto à minha a grafia bau, sem acento, está incorreta e não existe na língua portuguesa. Portanto, o uso desta forma acarretará em um erro de ortografia e precisa ser evitado.
Chương 28. Buổi sáng Dụ Tễ mở mắt ra, phát hiện Ôn Thường Thế đã tỉnh, đang dựa vào giường lẳng lặng xem máy tính bảng. Dụ Tễ vừa động Ôn Thường Thế liền chú ý tới, trước tiên nhìn Dụ Tễ một cái, bỏ đồ trên tay sang một bên thuận tay vuốt lọn tóc đang phủ lên mắt cậu. “Mấy giờ rồi?” Dụ Tễ hỏi hắn. Dụ Tễ mở miệng mới phát hiện giọng mình thật khàn, liền ngồi dậy muốn xuống giường uống nước. Cậu đưa lưng về phía Ôn Thường Thế, xoay người nhặt lại áo tắm hôm qua vứt bừa dưới đất. Tay vừa mới đụng tới góc áo tắm đã bị Ôn Thường Thế chặn lại, kéo người trở về. Đất trời trước mắt Dụ Tễ quay cuồng một hồi, lại bị Ôn Thường Thế đè lên. “Anh làm gì thế.” Dụ Tễ đè lại bàn tay đang đặt trên eo mình, hỏi hắn. “Đừng nhúc nhích.” Ôn Thường Thế đứng đắn nói. Không biết là hắn cố ý hay thực sự là do chân không tiện cử động, trọng lượng cơ thể hoàn toàn áp lên người cậu, ép tới mức Dụ Tễ không thở nổi. “Anh dịch ra một chút, em muốn uống nước.” Dụ Tễ đẩy bả vai hắn, nhẹ nhàng nói. Ôn Thường Thế lại ôm Dụ Tễ một lát mới buông tay ra, nhìn cậu xuống giường mặc lại áo tắm. Thực ra đêm qua chỉ làm một lần, nhưng có hơi lâu. Dụ Tễ đi lại mấy bước cũng thấy chân mềm nhũn ra, liền tới gần tường, dùng tay vịn lên đó mà chậm rì rì bước đi. Cậu uống nước xong, lại đi rửa mặt rồi trở về bên người Ôn Thường Thế, ngồi trên giường nhìn hắn phát ngốc. Ôn Thường Thế đang nói chuyện cùng Ức, hắn nghe Chu Ức nói một chút, sau khi ngắt điện thoại, ngẩng đầu nói với Dụ Tễ “Lát nữa trở về Mậu thị cùng anh, chắc là chiều sẽ đi.” Dụ Tễ nắm lấy dây lưng áo tắm của chính mình, không đáp được’. Cậu suy nghĩ một hồi mới nói “Anh muốn đưa em trở về sao?” Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, hơi nhíu nhíu mày, hỏi “Em không muốn?” “Em không biết.” Dụ Tễ chậm rãi lắc lắc đầu. Cậu cảm thấy bản thân như kẻ đi lang bạt vậy, Thiệu Anh Lộc không đáng tin cậy cậu liền dựa vào Ôn Thường Thế. Bị người ta mang tới chỗ này chỗ kia. Lúc nhặt Ôn Thường Thế về cậu nghĩ rất đơn giản, cậu không nghĩ bản thân và Ôn Thường Thế sẽ có khúc mắc tình cảm gì. Nhiều nhất là cậu hi vọng, Ôn Thường Thế có thể xem như cậu đã cứu hắn một mạng mà giúp cậu đưa ông ngoại ra ngoài. Ôn Thường Thế nói luôn đi với làm, khiến Thiệu Anh Lộc không thể làm khó cậu nữa cũng đơn giản. Dụ Ấu Di đã mua cho Dụ Tễ một tài khoản ủy thác nhưng cậu chưa từng nhận, vốn định chờ ông ngoại ra ngoài rồi Dụ Tễ có thể tùy tiện đưa ông cùng đi, tới một nơi nào đó thoải mái mà ở. Cậu cũng sẽ tìm một công việc sáng đi tối về hoặc là đi học, có tự do là tốt rồi những chuyện khác đều có thể thay đổi. Hiện giờ Ôn Thường Thế lại nói hắn nguyện ý đưa Dụ Tễ về nhà, nhưng để Dụ Tễ ở bên làm gì, cậu là cái gì đối với hắn, Ôn Thường Thế lại không hề nói. Dụ Tễ không đoán được tâm tư của hắn, cậu cảm thấy như thể hai chân không dẫm trên đất bằng. Nhưng Ôn Thường Thế là người sống rất tự do, nếu muốn Dụ Tễ cứ như vậy không chút chắc chắn mà đổi đường đi, cậu lại không cam lòng. “Không biết cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ. “Không biết anh đưa em trở về làm gì.” Dụ Tễ nói xong cảm thấy có chút xấu hổ, liền lấy điện thoại ở đầu giường ra khởi động máy. Trên màn hình hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, ai cũng hỏi. Cậu nhìn tin nhắn Trương Uẩn Chi gửi cho mình, hắn hỏi cậu ở đâu, còn nói hiện giờ chuyện đã truyền khắp trong giới tại Nghi thị rồi. Dụ Tễ chậm rãi nhắn lại cho Trương Uẩn Chi “Truyền khắp cái gì?” Cậu biết Trương Uẩn Chi da mặt mỏng, tâm địa lại thiện lương, liền tự nhắn lại suy đoán “Nói rằng con trai của Thiệu Anh Lộc đã bị Ôn Thường Thế mang về ngủ rồi sao?” “Không nói sai ha.” Dụ Tễ lại nhắn. Gửi tin đi không tới vài giây, Dụ Tễ liền nhận được một tràng thật dài dấu ba chấm Trương Uẩn Chi gửi cho cậu. Dụ Tễ cười cười, đột nhiên phát hiện cũng không có gì phải rối rắm. Cậu vẫn còn trẻ, cả đống thời gian đang đợi cậu hưởng thụ, thích ai thì phải nghiêm túc mà theo đuổi, khiếp đảm do dự mới là lãng phí. Dụ Tễ tắt điện thoại đi nhìn Ôn Thường Thế, thò lại gần hôn hắn. Sáng sớm tinh mơ, hai người hôn nhau khó tránh khỏi cướp cò, eo Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế ôm lên dán trên người hắn. Trước khi dời đi cậu lại hôn một cái lên gương mặt Ôn Thường Thế, hỏi hắn “Sao lại không nói lời nào, mang em về làm gì?” Ôn Thường Thế còn chưa nói, Dụ Tễ lại tiếp tục “Em rất khó hầu hạ, anh dẫn em trở về lại bội tình bạc nghĩa thì em sẽ đứng ở trung tâm thành phố Mậu mà kéo biểu ngữ.” Dụ Tễ nhìn qua giống như đang nói giỡn, trong ánh mắt lại viết hai chữ bướng bỉnh và khẩn trương. Ôn Thường Thế căn bản chưa từng thấy Dụ Tễ tùy hứng nói giỡn với mình như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một Dụ Tễ từng ở Mậu thị cùng hắn đi dạo công viên, cầm di động đọc tóm tắt về công viên. Trên tay áo còn mang huy chương cầu vồng, cùng hắn quan sát cánh tả của khách sạn Hoàng Hậu. Còn có một Dụ Tễ khác nằm bên cạnh hắn, ánh đèn rất tối, Dụ Tễ nắm lấy tay hắn nói “Nói chuyện không giữ lời liền xử lý anh.” Ôn Thường Thế nhớ rõ tâm trạng của bản thân lúc đó, cũng nhớ rõ biểu tình của Dụ Tễ, ngón tay mềm mại của cậu, đôi môi hé mở và thanh âm gần sát bên tai. Rất nhiều hình ảnh Dụ Tễ ngồi trong nhà, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì lại trầm trọng ngồi trong bóng đêm, dáng vẻ lúc cậu khóc, lúc cậu cười, là Dụ Tễ đã bị Ôn Thường Thế quên mất. Hình ảnh Dụ Tễ hôn hắn, nghi ngờ lừa gạt, tức giận và thỏa hiệp đều dần dần lộ ra sau lớp sương mù. Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ hồi lâu, cậu cũng đợi thật lâu. Dụ Tễ cho rằng Ôn Thường Thế cảm thấy mình quá nhiều chuyện, vừa muốn tùy tiện tìm cách lảng tránh lại nghe Ôn Thường Thế mở miệng nói “Không dám.” Dụ Tễ sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn Ôn Thường Thế. “Anh đã để Chu Ức nghĩ một kế hoạch 5 năm,” Ôn Thường Thế lại nói “Ngày mai sẽ cho em xem qua.” Dụ Tễ “Ưm” một tiếng, trong lòng cậu thực loạn, không biết là Ôn Thường Thế trùng hợp nói đúng hay là thật sự nhớ rõ. Dụ Tễ liền ngồi thẳng lên suy nghĩ một lát, hỏi Ôn Thường Thế “Mục tiêu bước đầu là gì?” Bức màn cửa còn chưa có kéo ra, trong nhà vẫn còn tối. Không khí kỳ lạ trong phòng cùng với hương vị tình dục từ tối hôm qua nhè nhẹ trộn lẫn. Bày trí cũng không hề long trọng, âm nhạc, ánh đèn, lễ vật và bầu không khí kiều diễm, tất thảy đều không có. Cảnh tượng hoàn toàn không phù hợp với việc thổ lộ. Nhưng khi Dụ Tễ nhìn vào đôi mắt Ôn Thường Thế, vẫn không có lý do mà căng thẳng đến mức gần như không thể hô hấp thông thuận. Có thể là bởi vì ánh mắt của Ôn Thường Thế so với trước kia thì phức tạp hơn nhiều. Di động của Dụ Tễ vang lên, Ôn Thường Thế duỗi tay lấy qua, thấy là điện thoại của Thiệu Anh Lộc liền trực tiếp từ chối. Hắn lại quay qua nhìn Dụ Tễ, tiếp tục đề tài “Mục tiêu bước đầu?” Dụ Tễ gật gật đầu, “Vâng” một tiếng, Ôn Thường Thế nói “Mục tiêu bước đầu tam trà lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”
The Batman, doing some self-reflection. Image Warner Bros The most controversial Batman adaptation is now on Netflix Decide for yourself if it deserves that reputation By May 22, 2023, 1200pm EDT When it comes to DC Comics characters, the mid-2000s were years of tumultuous change across nearly every medium that they could be found in. On the comic book side, the Infinite Crisis storyline promised a multiverse clean-sweep, one that would tidy up the continuity issues that have become a norm for the publication. In the movies, Christopher Nolan and Warner Bros. rebuilt the Caped Crusader with the highly praised Batman Begins, eschewing any hints of the maligned efforts of the late ’90s and bringing audiences a grittier, frownier Dark Knight. On TV, Smallville was still chugging along, and its producers were keen to mine it for spinoff potential even though separate ones featuring Aquaman, Green Arrow and the Justice League never materialized. And in the realm of animation, the DC Animated Universe, a sprawling mythology that had begun with 1992’s seminal Batman The Animated Series, was coming to an end with 2004’s Justice League Unlimited. Debuting that same year and now streaming in its entirety on Netflix was The Batman, a new origin story for the titular hero that would take him from his rookie years and his first encounters with arch foes like Joker and Penguin alllll the way to being a foundational member of the Justice League. In the span of five seasons, it effectively tells Batman’s whole story. The immediate fan reaction to it was scathing. But still, The Batman remains an interesting show to revisit and reevaluate, especially thanks to how it reflects the rapid metamorphosis of the time period and the endless potential that Batman has for adaptation. From the first episode, it’s clear that The Batman isn’t striving to be like Batman The Animated Series, a cartoon that’s often regarded as one of the best ever. BTAS had combined its noir roots with superhero derring-do in a way that no other series really has since, and it had ended the 50-year drought of solid superhero cartoons since the Fleischer Superman shorts back in the 1940s. And BTAS had been such a broad demographic success that, for a short time, it was given a primetime slot competing with 60 Minutes. Sunday-night viewers would get to choose between the fantastical adventures of Batman and Robin and the slightly less fantastical adventures of Leslie Stahl and Mike Wallace. Image Warner Media But a lot had changed since 1992, and The Batman reflected that. Most noticeably, the influence of anime was everywhere, from the angular character designs the work of Jeff Matsuda, fresh off of the underrated Jackie Chan Adventures to the hyper-kinetic fight scenes. Even the Penguin does backflips and roundhouse kicks here. The Batman was for kids that had been raised on a diet of Toonami, ones that were likely to eventually gravitate toward Naruto and Bleach. It was also inherently toyetic even though later seasons would cut back on this, and many episodes of The Batman’s first season are marked by the appearance of a cool new action-figure-ready suit or vehicle or robot. Combine all of this with an initially diminished focus on pathos BTAS’ Mr. Freeze was a tragic figure, unable to feel and yet desperate for connection; The Batman’s Mr. Freeze had some dope ice powers and enough ice puns to put Arnold Schwarzenegger to shame and you have a series that was all but destined to be seen as the lesser Batman outing by older fans. It didn’t help that it also had to compete with Unlimited, a show that treated DC’s expansive mythology with a kind of dignified grandeur, full of characters that we’d gotten to know over the past 12 years. Unlimited was a full-fledged universe, rivaling and often outdoing the stories from the comics that it was based on. In its shadow and often seen as little more than a 20-minute toy commercial, The Batman would receive terrible reviews; one of the first ones, appearing on Toonzone, labeled it “an unmitigated disaster and a blight to the Batman name.” Obviously, this kind of online handwringing is now a staple of any reboot of a beloved character. And The Batman would evolve over time, especially when it got a full season’s worth of villain origin stories out of the way. Then, in its first season finale, it pulled a 180 from the relatively shallow stories of its first 11 episodes and gave us the anguished transformation of one of Bruce Wayne’s close friends into the vengeful Clayface. Batman’s rogues’ gallery has always been an assortment of pitiable people driven by personal obsession and paranoia and finally, The Batman delivered for those looking for that. The Batman would always have to grapple with being a Saturday morning cartoon with a heavy toy line, but the storytelling would only get more inspired from there. In time, we’d see legitimately great stuff like “Night and the City” Joker, Penguin, and Riddler scrap over control of Gotham while the police close in on Batman; “A Fistful of Felt” the Ventriloquist leaves Arkham with a clean bill of mental health, only to have corrupt psychologist Hugo Strange toy with him; and “A Matter of Family” Robin’s introduction to the show in a heartfelt episode that includes BTAS mainstays like Kevin Conroy and Mark Hamill playing Dick Grayson’s father and the Grayson family’s murderer Tony Zucco, respectively. They’d all be filled with the exciting anime-inspired action, but there was now the emotional curiosity that is the basis of every good Batman story Who are these characters and what do they want outside of an endless cycle of “villain does stuff and Batman stops them”? Throughout its run, we were given visual overhauls of most major villains alongside everyone seemingly knowing karate now. Bane would turn into a hulking, rad behemoth while Riddler would dress in goth cyberpunk style, with the latter’s voice actor, Robert Englund of Freddy Krueger fame joyously hissing his lines. As the show became more beloved, fans began to look forward to seeing what these new incarnations would look like, especially in comparison to their often comic-friendly BTAS forms. The Riddler voiced by Robert Englund, in his remade The Batman look Image Warner Media But not all of Batman’s rogues would see a transformation. Having so many reboots and game-changers up in the air in the mid ’00s meant that DC would get a little anxious about its presentation. The fear of a kid checking into a cartoon and suddenly being confused about just what Batman thing they were actually watching hit executives. In 2023, where we have over a half-dozen Batmans either on screen or in production across film and television, that kind of thinking seems old hat. The kids are smart. They’ll figure it out. In 2004, it would lead to what became known as the “Bat-embargo.” Spearheaded by then DC Comics president Paul Levitz, the characters from Batman’s universe would be parsed out among different projects. Justice League Unlimited, beginning in the middle of its second season, would be allowed to keep Batman and a smattering of his lesser foes and colleagues like Clock King and KGBeast. In animated form, the heavy-hitters of his world would belong exclusively to The Batman, as a new show on Kids’ WB would likely gather very little public steam promising exciting new versions of Electrocutioner and Kite Man. However, despite seemingly having the keys to the Batman kingdom, The Batman wouldn’t have carte blanche to everyone. With Batman Begins in production, it seemed that characters like Ra’s al Ghul and Scarecrow and rumored Nolan future prospects like Two-Face were off limits to them, further complicating the scenario. Two-Face would’ve been tricky anyway, considering The Batman’s less violent fare, so it’s pretty fitting that his narrative duties of “trusted friend turns into conflicted enemy” were passed off to Clayface. But overall, it made for a very frustrating situation for Batman fans, especially those that wished to see his major antagonists show up again in the final lap of Unlimited. Ultimately, futile petitions were created, but it was perhaps Bruce Timm, lead developer of the DC Animated Universe since its outset, that had the clearest head about things “Batman’s only one ingredient in the Justice League… I don’t mind a break from those characters after working on them for so many years.” Though it limited the amount of villains that could appear, the Bat-embargo allowed for a deeper dive into the pantheon of interesting DC villains. This was a Justice League show after all, not Batman The Animated Series Part 8. The “Bat-embargo” would be a thorn in the side of those working on the show at the time and a grievous fandom wound to a subsection of its audience, and we’re not quite sure what either Justice League Unlimited or The Batman would’ve looked like had they had complete freedom in that area. Still, Justice League Unlimited would go down as a spectacularly fitting end to the DCAU, while Batman Begins would set a precedent for DC Comics film reboots that it’s still attempting to follow today. And The Batman would leave its snark-fueled backlash in its early days, and hit a particular stride that would make it all its own. There, it would create a whole new generation of fans, its mission from the beginning. All five seasons of The Batman are now streaming on Netflix and HBO Max.
bat an vu that